Thẩm Mộng Thu gật đầu, không mở miệng nữa. Tình Nguyệt được chọn hầu hạ Lâm Yên, tự nhiên thuộc hàng thông minh thức thời, cũng không nhiều lời, hành lễ rồi lui xuống. Thẩm Mộng Thu lay lay Lâm Yên, thấy hắn từ từ mở mắt, liền đỡ hắn dậy, một tay cầm chén Chòm sao nâng nguyệt vượt lên ngàn" Thái độ của người chiến sĩ luôn trực tiếp đón nhận những nỗi gian khổ trên con đường cách mạng. Với Hồ Chí Minh, sống trong cảnh khắc nghiệt, Người lại hướng về tương lại. Sống trong cảnh con người với con người không còn tính đồng loại, Hồ Chí Minh lại nghĩ đến thế giới người với người là bạn. *** Hùng Ca Nam Quốc _____ "Sáng Danh Lạc Hồng" Sáng tác: Cục Chính Huấn Việt Nam Cộng Hòa Trình bày: Nguyệt Ánh & Việt Lạc Nhật đại kỳ Hồi 22 5.00/5 (100.00%) 88 votes Lạc Nhật đại kỳ Hồi 22 một trong những 32 chương hồi tác phẩm Lạc Nhật đại kỳ của tác giả truyện kiếm hiệp Ôn Thuỵ Vân. Hãy cùng khám phá những tình tiết diễn biến hấp dẫn của truyện Lạc Nhật đại kỳ ở như thế nào. Trịnh Hoài Đức - Sáng cùng nhật nguyệt rạng trời Nam. Tương truyền, từ triều vua Minh Mạng (1820-1841) trở về sau này, những quan được bổ nhiệm chức vụ trọng yếu tại Nam kỳ trước lúc lên đường đều tìm đọc tác phẩm Gia Định thành thông chí của Trịnh Hoài Đức Vay Tiền Trả Góp Theo Tháng Chỉ Cần Cmnd. Tên truyện Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài Tên thân thương Quật Ngã Ánh Trăng Tác giả Nhất Khỏa La Bặc Converter Reine Dunkeln Thể loại H +++++, 21+, ấm áp, ngọt ngào, nuôi dưỡng, SM, trâu già gặm cỏ non, 1vs1, HE Nhân vật chính Lục Hoài Dữ × Thẩm Minh Nguyệt Beta_er Hạ Hạ Editor Bùi Bùi , Kimkashian4 Văn án Ngày nọ, chú Lục lên kế hoạch dụ hoặc Thẩm Minh Nguyệt thành công cởi bỏ bộ đồng phục cấp 3 của nàng trước mấy năm . Lục Hoài Dữ suy tư Hắn chưa từng nuôi qua một đứa nhỏ nào, không biết dạy dỗ đứa nhỏ như này có đúng không ? Ai ngờ nuôi mãi lại thành động tâm. Lưu ý Nam chính tuy lớn tuổi nhưng vừa soái vừa ” tài đại khí thô” . Nữ chính vừa mềm vừa ngọt lại vừa tươi trẻ mọng nước. Vì đây là bản EDIT THÔ nên câu từ sẽ không được trau truốt, mượt mà lụa là đâu nghennn. Sai sót về nội dung hay ngữ nghĩa sẽ là điều không tránh khỏi. Ngoài ra, chúng mình còn NOTE rất to ở đây là TRUYỆN RATING 21+, H THÔ NÊN NẾU AI NHỎ TUỔI HAY KHÔNG CÓ NHU CẦU ĐỌC XIN RẼ PHẢI HOẶC THOÁT nếu bạn là người yêu H thì hãy vào nhà ngồi xơi chút trà bạc hà và thưởng thức bộ truyện này của gia đình chúng mình nhé 🌿 Có bạn nào muốn đăng hay copy lại sang các trang khác cứ liên hệ dưới cmt nhé, chúng ta sẽ hội ý cùng nhau tránh tình trạng chúng mình phải đặt pass ạ 🐍 Số chương Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Post navigation Trọn bộ Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài Quật Ngã Ánh Trăng Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài Quật Ngã Ánh Trăng Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Vì Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài Quật Ngã Ánh Trăng là bản EDIT THÔ nên câu từ sẽ không được trau truốt mượt mà, lụa là đâu nghennn!!! Bản chỉnh sửa này hoàn toàn dựa vào bản Convert! Sai sót về nghĩa hoặc nội dung là điều tất yếu!! Truyện ngôn tình của tacxs giả Nhất Khỏa La Bặc xoay quanh câu chuyện của nam chính tuy lớn tuổi nhưng vừa soái vừa “tài đại khí thô”, nữ chính vừa mềm vừa ngọt lại vừa tươi trẻ mọng nước. Văn án Ngày nọ, chú Lục chợt nghĩ tới nhân vật sắm vai nữ sinh mặc đồng phục dụ hoặc người, Thẩm Minh Duyệt lập tức lôi đồng phục trung học mấy năm trước của nàng ra đáp ứng liền. Lục Hoài Dữ suy tư Hắn chưa từng nuôi qua một đứa nhỏ nào, không biết dạy dỗ đứa nhỏ như này có đúng không? Ai ngờ nuôi nuôi riết lại động tâm vì em. Người đàn ông lớn tuổi nuôi lớn vợ yêu từ nhỏ. Danh sách chương truyện Minh Nguyệt Lạc Ngã Hoài Quật Ngã Ánh Trăng Chương 1 – Cô bé, hôn không phải như vậy đâu Chương 2 – Chương 2 Chương 3 – Chương 3 Chương 4 – Tuổi còn nhỏ mà đã học cái thói nói dối gạt người Chương 5 – Lục Hoài Dữ đã từng tham dự rất nhiều hội nghị lớn nhỏ, duy chỉ có họp phụ huynh là chưa dự bao giờ Chương 6 – Chương 6 Chương 7 – Chương 7 Chương 8 – Chương 8 Chương 9 – Đúng vậy, cô gái nhà tôi rất ngoan rất nghe lời Chương 10 – Cô bé không ở đây, thế nào lại cảm thấy trong nhà trở nên quạnh quẽ như vậy Chương 11 – Duyệt Duyệt, lại đây với chú nào! Chương 12 – Chương 12 Chương 13 – Chương 13 Chương 14 – Chương 14 Chương 15 – Âm thanh bé gái chứa ý cười đầy vui vẻ, mắt to sáng lấp lánh nhìn hắn Chương 16 – Chương 16 Chương 17 – Chương 17 Chương 18 – Chương 18 Chương 19 – Chương 19 Chương 20 – Chương 20 Chương 21 – Chương 21 Chương 22 – Chương 22 Chương 23 – Chương 23 Chương 24 – Chương 24 Chương 25 – Chương 25 Chương 26 – Thích, thích đến không tưởng Chương 27 – Chương 27 Chương 28 – Chương 28 Chương 29 – Chương 29 Chương 30 – Chương 30 Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment Editor Bùi BùiBeta_er Hạ Hạ 3. Vú nhỏ phối với tiểu huyệt mềm mại thật tuyệt Bé gái dưới thân cắn môi, mày nhíu lại, trên trán mồ hôi nhỏ giọt, hai cái đùi run run không ngừng nhưng vẫn như cũ mở rộng thân thể tiếp nhận cự vật của hắn. Lục Hoài Dữ nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành một nhúm, bắt lấy vú nhỏ của nàng vuốt ve, rồi khẽ nhéo núm vú nhỏ nhô lên của nàng để phân tán lực chú ý, chờ hàng mày nàng thả lỏng thì đột nhiên thúc người một phát đâm thủng lớp màng mỏng manh kia. "A......" ...... Đau quá! Thẩm Minh Duyệt đỏ mắt, nước tụ ở hốc mắt đảo quanh lập tức rơi xuống, nhớ tới không thể chọc hắn tức giận, nhất định phải làm hắn vừa lòng, vội vàng nuốt nức nở trở vào. Lục Hoài Dữ cũng không hề dễ chịu, nàng bỗng nhiên rút lại, các thớ thịt như sắp bấm gãy cái mệnh gậy thịt của hắn. Một tay xoa vú, một tay vân vê hoa châu giúp nàng thả lỏng, thử đẩy đưa, liền mang theo một vệt máu đỏ tươi "Hự...... Em chặt quá." Vú nhỏ phối với tiểu huyệt mềm mại thật tuyệt. Giương mắt nhìn bé gái dưới thân, lông mi còn dính nước khẽ chớp. Vừa lăn lộn một hồi mệt mỏi, hiện tại ở trên người nàng chỉ cảm thấy tinh thần tốt gấp trăm lần, đem bé gái lăn qua lộn lại hưởng dụng vài lần mới thỏa mãn. Kết thúc thì đã qua nửa đêm, đứa nhỏ dưới thân sớm đã hôn mê, nhưng tiểu huyệt mềm mại nho nhỏ vẫn còn quấn lấy hắn, hắn nhẹ rút ra tránh làm nhiễu loạn nàng, cái miệng nhỏ bật ra một tiếng khóc nức nở, lông mi run run mở bừng mắt. Thẩm Minh Duyệt rũ lông mi âm thầm nhìn trộm vẻ mặt của hắn, khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, tựa hồ là vừa lòng, nàng mới dám yên lòng. Nước mắt đã khô để lại vết trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của bé gái, lông mi rũ xuống che lấp con ngươi trộm ngó hắn, còn tưởng rằng hắn không phát hiện nàng đang nhìn lén hắn. Mí mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, toàn thân bị hắn bắt nạt, trải rộng vệt đỏ, một bộ dáng vô cùng đáng thương chọc Lục Hoài Dữ nở nụ cười, "Anh đi tắm rửa." Thẩm Minh Duyệt kéo chăn bọc lấy thân thể của mình liền xuống giường, "Vậy, em đi đây." Lục Hoài Dữ giữ chặt tay nàng, bé gái quay đầu mở to một đôi mắt trong trẻo, con ngươi sâu thẳm nhìn hắn, đôi mắt đỏ bừng, bộ dáng ngây thơ mờ mịt thanh thuần, hoàn toàn không giống vừa rồi ở trên giường, tự mình mở rộng hai chân chờ hắn làm. "Chẳng lẽ còn muốn nữa!" Thẩm Minh Duyệt thầm nghĩ, trừng lớn đôi mắt, thân thể run lên. Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên vẻ kinh hoàng. Lục Hoài Dữ cười nhẹ, nghĩ đến đã dọa sợ nàng thì khẽ nói "Đã khuya rồi, ngày mai rồi đi." Thẩm Minh Duyệt nghe vậy ngốc ngốc gật đầu một cái. Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra, đặt một cái khăn lông trên đầu xoa tóc, trên eo quấn một cái khăn tắm, trên người còn chưa lau khô nước, giọt nước dọc theo cơ bắp hoa văn cuồn cuộn chảy xuống. Thẩm Minh Duyệt chỉ nhìn thoáng qua, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ, vội vàng trốn vào phòng tắm. Khắp người chua xót, giữa hai chân ẩn ẩn đau, nhìn vào gương dùng hai ngón tay mở phía dưới ra xem, hai cánh hoa môi sưng đỏ, bắp đùi dày đặc vết máu. Chớp chớp mắt, nuốt nỗi uất ức trào dâng nghẹn trở vào, đừng khóc, không được khóc. Tắm gội xong mặc váy vào đi ra ngoài, phòng chỉ có một giường, còn có một cái sô pha, Thẩm Minh Duyệt liếc mắt qua giường lớn một cái thấy hắn đang dựa vào đầu giường . Trong phòng chỉ chừa một ánh đèn đầu giường, nàng nghĩ nghĩ nhấc chân đi đến sô pha. Lục Hoài Dữ dựa đầu giường lật xem văn kiện, trong tay cầm điếu thuốc đã châm được một nửa, yên lặng nhìn cô bé ra tới, lại đưa điếu thuốc đến bên miệng, hút hai hơi phun khói ra, tay nhân tiện ấn điếu thuốc cháy giở xuống gạt tàn bên cạnh. "Lên trên giường ngủ." Thẩm Minh Duyệt dừng một chút, ngoan ngoãn nghe theo lời người đàn ông nói, tay chân nhẹ nhàng bò lên trên giường, quy quy củ củ nằm ở một bên, chăn che đến tận trên mặt, chỉ lộ ra một đôi con ngươi trong suốt. Giường rất lớn, nàng nho nhỏ nằm một bên, chỉ chiếm cứ không đến một phần ba cái giường, trông lại có chút đáng thương. Lục Hoài Dữ tắt đèn đầu giường, hai người cũng không có nói chuyện, hắn dần dần ngủ say. Thẩm Minh Duyệt nhắm mắt lại, rõ ràng thân thể rất mệt, nhưng lại không có buồn ngủ, ngửi ngửi mùi thuốc lá phiêu tán trong không khí, rồi nghe tiếng hít thở trầm ổn bên cạnh, nàng một l một chút đếm nhịp tim hắn đập rồi ngủ thiếp đi. Ngày hôm sau Lục Hoài Dữ cứ theo lẽ thường 7 giờ rưỡi rời giường, đó là đồng hồ sinh lý báo thức hắn đã nhiều năm, hắn nhẹ nhàng đẩy cô bé nằm sát người hắn xuống mép giường dưới. Tối hôm qua do ngủ say, bé gái lăn vào trong lồng ngực hắn, hai tay hai chân ôm chặt hắn, Lục Hoài Dữ đã quen ngủ một người, cho nên chưa bao giờ giữ bạn gái qua đêm, tối hôm qua quá muộn, để nàng một cô bé tự mình trở về quá nguy hiểm nên mới để nàng ở lại. Hắn đẩy nàng ra, nhưng chỉ chốc lát sau nàng lại lăn lại đây, lặp lại mấy lần đều như vậy, Lục Hoài Dữ cũng mệt mỏi, tùy ý bé gái cuộn tròn trong lồng ngực hắn ngủ. Rửa mặt xong hắn đứng cạnh mép giường mặc quần áo, nhìn bé gái trên giường còn ngủ, quấn chăn thế nào mà vẫn để lộ nửa khuôn mặt nhỏ và đầu vai trần truồng bị che kín bởi dấu hôn hắn để lại đêm qua. Tối hôm qua rõ ràng sợ hãi muốn chết, thế nhưng vẫn quật cường nâng cao chân quấn lấy eo hắn đón ý nói hùa. Quá nghe lời mà. Bất giác bên môi lộ ra ý cười, sau khi rời khỏi, liền nhìn thấy người chờ ở ngoài cửa - Trần Đồng Chu. "Giúp tôi tra xem cô bé gặp khó khăn gì." Ý tứ lời này chính là muốn giúp nàng, Trần Đồng Chu hơi hơi kinh ngạc, xem ra cô bé kia đã khơi được niềm vui trong hắn, không đơn giản nha. Thu lại biểu tình, Đồng Chu bình tĩnh trả lời, "Đã biết, giám đốc." Trường học cho nghỉ đông, Thẩm Minh Duyệt ngày ngày ở bệnh viện chăm sóc mẹ. Hôm ấy, nàng từ ngoài đẩy cửa đi vào, thấy bên trong phòng có thêm một người đàn ông đang ngồi cạnh giường bệnh cùng mẹ trò chuyện, trên tủ đầu giường có thêm một bó tulip Thẩm nhìn Thẩm Minh Duyệt nói, “Duyệt Duyệt, đây là bạn mẹ, chào chú Lương đi con.”Rồi quay đầu lại giới thiệu cho người đàn ông, “Đây là con gái của tôi, Minh Duyệt.”Người đàn ông là người có tuổi, khí chất trầm ổn, tóc tai có chút loạn, trên người mặc tây trang phẳng Minh Duyệt lễ phép gọi “Chú Lương.”Lương Đàm Hải cười hiền hậu với Thẩm Minh Duyệt, “Cô gái nhỏ thật ngoan.”Ông quay đầu nhìn mẹ Thẩm khen ngợi, “Con gái bà lớn lên thật giống mẹ.”Mẹ Thẩm tên Ngô Vận là một đại mỹ nữ, mặc dù hiện tại đang bị bệnh nên gương mặt có chú tiều tụy nhưng cũng không che lấp được vẻ đẹp của lần đó, Thẩm Minh Duyệt thường xuyên nhìn thấy chú Lương ở phòng bệnh, hơn nữa mỗi lần tới chú ấy đều sẽ mang một bó hoa khác nhau, Thẩm Minh Duyệt phát hiện mẹ Thẩm cũng cười nhiều hơn .Thẩm Minh Duyệt cau mày nhấp môi suy nghĩ, chỉ cần mẹ vui vẻ thì sao cũng được cả…Hàn Huân la hét muốn đi G thị nghỉ đông, Lục Hoài Dữ thấy lịch trình công tác không quá nhiều, nên muốn mang nàng đi ra ngoài chơi vì ngày nghỉ của nàng không phải đi bệnh viện thì sẽ ở nhà làm bài tập, một chút cũng không có bộ dáng của các bạn cùng lứa đến một nhà của Đồng Chung Lâm, hẳn nên nói ông ấy mang theo cô con gái cùng đi chung, đến lúc đó bọn họ toàn một đám đàn ông, chỉ có một mình nàng là cô gái nhỏ sẽ khiến nàng thấy nhàm thông báo cho Minh Duyệt sẽ đưa nàng ra ngoài chơi, nàng nghe xong mắt to sáng lấp lánh, vẻ mặt vui vẻ nhìn Hoài Dữ sờ sờ đầu nàng “Duyệt Duyệt giúp chú thu thập hành lí được không?”Thẩm Minh Duyệt gật đầu, “Vâng ạ!”Lục Hoài Dữ tắm rửa xong đi ra ngoài liền thấy cô gái nhỏ của hắn đang ngồi dưới đất giúp hắn gấp quần áo ngay ngắn gọn lau tóc vừa đi lại gần, nói “Không cần lấy cái quần lót lần trước theo đâu.”Mặt Thẩm Minh Duyệt nhanh chóng đỏ bừng, vì sao chú lại nhắc tới chuyện đó, vừa nhắc tới sự kiện kia, trong đầu nàng không tự chủ được nhớ tới quái vật to lớn dưới háng bị bọc lại trong quần lót chật gậy thật là mỗi buổi tối đi ngủ, mỗi khi cây gậy đó cắm vào phía dưới, làm nàng cảm nhận được nó cứng đến thế thị cách không xa, đi xe chỉ cần hơn ba giờ, Lục Hoài Dữ tự mình lái xe nơi, hắn cầm giấy tờ đi đăng kí khách sạn, cô gái nhỏ ngoan ngoãn đứng cạnh đống hành lí, đột nhiên có một cánh tay thò ra ôm lấy bả vai nàng, Thẩm Minh Duyệt sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Một người đàn ông mang kính râm hỏi nàng, “Cô gái nhỏ, có phải em đi lạc không? Phụ huynh của em đâu?”Giọng điệu ngả ngớn và phong Minh Duyệt giãy giụa muốn thoát khỏi cánh tay kia, lo lắng kêu lên, “Anh định làm gì? Buông tôi ra!”Một bên sốt ruột gọi Lục Hoài này thật sự kỳ quái, vô duyên vô cớ đi tới ôm bả vai gái nhỏ mặc áo lông vũ màu trắng, khăn quàng hồng nhạt quấn quanh cổ, mắt hạnh má đào xinh đẹp như hoa xuân tháng ba, Hàn Huân cười tấm tắc, Lục Hoài Dữ chính là lão trâu già đi gặm cỏ non.“Hàn Huân.”Là giọng của chú, Thẩm Minh Duyệt giương mắt cầu cứu nhìn Lục Hoài đàn ông bên cạnh lập tức buông nàng ra, “Ôi, đây là phụ huynh của em à?”Thẩm Minh Duyệt vội vàng chạy tới, tránh phía sau Lục Hoài Dữ, bắt lấy quần áo của hắn, đáng thương gọi “Chú.”Lục Hoài Dữ liếc liếc Hàn Huân một cái, “Đừng chọc em ấy.”Thẩm Minh Duyệt núp ở phía sau liếc mắt nhìn trộm người đàn ông được gọi là Hàn Huân, hóa ra là người chú Huân cười nhạo, “Nhìn cậu bảo vệ đứa nhỏ kìa.”Lục Hoài Dữ hỏi, “Đông Tử đâu?”Hàn Huân lấy kính râm xuống lắc lắc, “Cậu ta mới từ Nepal trở về, đã sớm ở trong phòng khách sạn từ lâu rồi, thật chứ, trừ bỏ trên đầu còn có tóc, còn lại trông giống y như một hòa thượng.”Thẩm Minh Duyệt nhìn người đàn ông kia vài lần, tháo kính râm xuống trông bộ dáng rất đẹp trai, nhưng vẫn không đẹp bằng chú của nàng hôm qua Thẩm Minh Duyệt bị chú lăn lộn thật lâu mới được đi ngủ, hôm nay sáng sớm đã phải rời giường, từ sớm mệt nhọc, che miệng ngáp nhẹ một Hoài Dữ cầm hành lí, vươn một tay qua để cho bé gái dắt nói với Hàn Huân, “Đi đây.”Hàn Huân lại đi theo sau, “Ai ai, cô gái nhỏ, muốn anh đây giúp em thuê thêm một phòng khác nữa không? Đừng bị cái tên mặt đẹp mà lòng dạ đen tối này lừa mất.”Hàn Huân ở phòng bên cạnh bọn họ, Thẩm Minh Duyệt đóng cửa phòng, vẻ mặt ngoan ngoãn cười, xua tay với anh nói, “Chú, hẹn gặp lại sau.”Hàn Huân bị sặc, cái gì! Chú! Anh tức giận đến thiếu chút nữa đạp cửa phòng Lục Hoài Hoài Dữ cười xoa đầu cô gái nhỏ, “Giỏi quá.” “Hì hì.” Cô gái nhỏ mắt to cong cong cười nghịch nọ thật đáng ghét, nói xấu chú của buổi chiều nhà Đồng Chung Lâm mới tới, Đồng Đồng không chịu ngồi yên, khách sạn này có sân trượt tuyết, liền lôi kéo Thẩm Minh Duyệt đi ra ngoài trượt tuyết, hứng thú bừng bừng, một chút cũng không chờ nổi kéo Thẩm Minh Duyệt Minh Duyệt không biết trượt tuyết, Đồng Đồng vỗ ngực nói nhất định sẽ dạy cho Minh Duyệt không có thiên phú về vận động, không ngừng té ngã, cuối cùng ngã nhiều đến liệt dưới đất thở hổn hển nói, “Đồng Đồng, mình nghỉ ngơi một chút, cậu tự đi chơi đi, không cần phải kéo theo mình.”“Duyệt Duyệt nghỉ ngơi một lát đi, mình đi thêm một vòng, trở về lại tiếp tục dạy cậu .”“Nãy giờ hẳn là mất sức nhiều rồi.”Dứt câu, Đồng Đồng cầm gậy trượt tuyết tiêu sái trượt Minh Duyệt cởi ván trượt tuyết đi trở về, mấy người Lục Hoài Dữ ở quán cà phê đối diện nói chuyện phiếm, nhìn thấy cô gái nhỏ đi tới, hắn vẫy tay với nàng ý bảo nàng tiến nàng phủi bớt tuyết dính trên quần áo, “Trượt ngã có đau không?”Thẩm Minh Duyệt bẹp miệng, đôi mắt long lanh nước, chóp mũi đỏ bừng, “Đau, ngã đau muốn chết.”Bộ dáng đáng thương khiến người khác đau Hoài Dữ vỗ vỗ đầu nàng, “Chờ chú dạy cho em.”Hàn Huân chế nhạo, “Lục Hoài Dữ cậu tay già chân yếu đừng để chưa trượt đã bị ngã.”Thẩm Minh Duyệt tò mò hỏi, “Chú Hàn, chú sao không đi trượt tuyết vậy, có phải do chân có vấn đề gì không?”Hàn Huân bị cô gái nhỏ phản kích, Lục Hoài Dữ không ngừng bao che cho nhãi con này, mà cô gái nhỏ này cũng không ngừng bao che cho chú Lục của nàng .Nghiêm Đông Kình nhìn Hàn Huân bị cô gái nhỏ phản kích Huân kéo Nghiêm Đông Kình chết chung “Đông Tử, đi, cùng đi rèn luyện một chút tay chân già yếu của chúng ta.”Lê Thấm liếc liếc mắt nhìn bụng Đồng Chung Lâm một cái, “Lão Đồng, anh có muốn đi rèn luyện một chút không?”Đồng Chung Lâm bị vợ yêu nhà mình ghét bỏ, chờ bọn họ đều đi rồi mới lại gần bên tai nàng thấp giọng hỏi, “Thể lực của anh vẫn chưa đủ tốt sao?”Lê Thấm đỏ mặt, thoáng chốc có cảm giác bê đá tự đập chân mình. Thẩm Minh Duyệt lấy hết can đảm, gọi vào số điện thoại trên danh thiếp mà Trần Đồng Chu đưa cho mới hai tiếng tút tút vang lên, đầu bên kia đã nhận cuộc gọi chuyển tiếp “Xin chào, nơi này là văn phòng của tập đoàn Lục thị.”Thẩm Minh Duyệt “A, xin chào, tôi tìm Lục tiên sinh.”Thẩm Minh Duyệt không biết tên của hắn, chỉ nhớ rõ ngày hôm qua người nọ gọi hắn là Lục tiên sinh.“Cho hỏi cô có hẹn trước sao?”Thẩm Minh Duyệt “Không có, nhưng mà em tìm anh ấy có chuyện quan trọng.”Trần Đồng Chu lúc này đang chuẩn bị đi vào báo cáo công tác, nghe thấy thư kí Hoàng Nghiên nói với điện thoại.“Thật xin lỗi, không có hẹn trước thì tôi không thể chuyển cuộc gọi cho giám đốc nghe.”Trần Đồng Chu nhỏ giọng hỏi, “Ai vậy?”Hoàng Nghiên che lại microphone nói, “Là một cô bé.”Trần Đồng Chu chỉ chỉ văn phòng giám đốc “Chuyển cuộc gọi vào cho giám đốc.”Tối hôm qua giám đốc cầm tư liệu của cô bé nhìn thật lâu, Trần Đồng Chu đã đi theo giám đốc nhiều năm như vậy, nhìn ra được giám đốc đối với cô bé này để Đồng Chu nói với Hoàng Nghiên nói, “Về sau, nếu cô bé có gọi tới, trực tiếp chuyển cuộc gọi cho giám đốc nghe.”Điện thoại nội tuyến ở trong văn phòng của Lục Hoài Dữ vang lên, hắn ngẩng đầu lên từ một chồng giấy tờ còn chờ hắn xét nhấc microphone lên, “Alo.”Bên kia ngừng vài giây rồi mới vội vàng nói chuyện, ” Xin chào anh, em là Thẩm Minh Duyệt, là người đêm đó trên……”Đêm đó trên cái gì, mặt Thẩm Minh Duyệt đỏ lên, nói không nên lời cũng không biết nên nói thế Hoài Dữ có chút ngoài dự đoán, cười nói, “Cô bé, tôi nhớ rõ em.”Âm thanh trầm thấp thuần hậu của người đàn ông thông qua điện thoại truyền vào trong tai nàng, làm cho lỗ tai Thẩm Minh Duyệt phát ngứa, nàng khẽ xoa xoa lỗ Minh Duyệt trịnh trọng cúi mình nói lời cảm ơn, cho dù biết hắn nhìn không thấy, “Cảm ơn anh đã trợ giúp! Anh quả là người đại lượng! Cảm ơn anh rất nhiều!”Mẹ có hi vọng làm trị liệu, hơn nữa nàng không cần vì viện phí khổng lồ mà phiền não, nàng thiệt tình cảm kích người đàn ông này, mỗi chuyện đều giúp nàng an bài trước.“Không cần cảm ơn đâu, cô bé.”Lục Hoài Dữ đã bao giờ là người biết từ thiện, hắn trợ giúp chỉ là đền nhỏ này vừa đáng thương lại vừa nghe lời, thân người nho nhỏ mềm mại, hai bầu vú cũng mềm như bông, tuy rằng thân thể quá nhỏ không đủ đã, nhưng khi hưởng dụng thì mùi vị rất không tồi, trước cứ nuôi nàng như vậy đi, nuôi lớn một chút rồi lại hưởng Minh Duyệt không biết ý tưởng của người nọ, chỉ bướng bỉnh nói lời cảm ơn, “Cảm ơn, cảm ơn anh!”Nàng không có gì báo đáp, chỉ có vài câu cảm ơn quá mức rẻ Hoài Dữ không tiếp tục đề tài này, hỏi “Tính toán bao giờ mới quay lại trường học?”“Chờ mẹ tốt lên một chút em liền đi.” “Được, chăm chỉ học tập, đừng lo lắng chuyện khác.”Thật lâu sau cuộc trò chuyện này, nàng chưa từng liên lạc với hắn. Nàng một lần nữa trở về trường học, may là trường học rất gần bệnh viện, tuy rằng hiện tại có hộ tá chiếu cố mẹ Thẩm, nhưng Thẩm Minh Duyệt vẫn rất các bạn học mới tuy nói không phải rất thân thiết, nhưng ở chung cũng hòa hợp, cùng với Đồng Đồng ngồi cùng bàn trở thành bạn Minh Duyệt bỏ học nửa năm nên rất nhiều kiến thức theo không kịp, học phải cố hết sức, mới miễn miễn cưỡng cưỡng qua được kì thi cuối kì, khi có kết quả kì thi, các môn về khoa học tự nhiên thảm không nỡ kì thi cuối cùng chính là buổi họp phụ huynh, Thẩm Minh Duyệt nghĩ nghĩ, lại bấm số điện thoại trên danh thiếp. Lần này Hoàng Nghiên nhìn thấy số di động lần đó, trực tiếp chuyển vào văn phòng giám Hoài Dữ cầm lấy microphone, bên tai vang lên âm thanh mềm mại của cô bé.“Xin chào Lục tiên sinh, em là Thẩm Minh Duyệt.”Lục Hoài Dữ cong cong khóe môi, “Cô bé, em tìm tôi có việc gì không?”“Có chuyện này, xin hỏi thứ bảy anh có rảnh không? Em…. Trường học em tổ chức họp phụ huynh “Mẹ Thẩm tất nhiên không đi được, cho nên Thẩm Minh Duyệt liền nghĩ tới Hoài Dữ nhướng mày, “Em muốn tôi giúp em?”Lục Hoài Dữ đã từng tham gia rất nhiều hội nghị lớn nhỏ, duy chỉ chưa bao giờ tham gia cái gọi là họp phụ Minh Duyệt cắn cắn môi, “Vâng.”“Vậy được.”***Vốn dĩ hôm nay thứ bảy tài xế Tiểu Dương được nghỉ ngơi, nhưng hôm nay giám đốc Lục phải đi xe đến trường học khiến Tiểu Dương nghi ngờ, hình như hôm nay giám đốc không có lịch đến trường học tới trước cửa trường học, chỉ chốc lát, có cô gái cấp ba từ đằng xa nhìn thấy liền đi lại, gõ tay lên cửa sổ xe phía Hoài Dữ cầm văn kiện ở trong, nghe thấy tiếng vang liền ngẩng đầu, thấy được ngoài cửa sổ xe có một gương mặt nho nhỏ, đáng yêu của cô Hoài Dữ buông văn kiện, đẩy cửa xe, đi ra ngoài vừa mới đứng đó, cô bé liền cho hắn một cái đại lễ. Thẩm Minh Duyệt nói, “Cảm ơn anh đã có thể tới.”Lục Hoài Dữ nghe thấy âm thanh cung kính của nàng liền cười một tiếng hỏi “Đi thôi, là phòng học nào?”Thẩm Minh Duyệt ở một bên nhìn hắn, hắn có vóc dáng cao, nàng âm thầm so với mình, khó khăn lắm mới cao đến bả vai hắn, nàng còn trộm nhón chân mới cao được tới đàn ông vừa tiến vào phòng học liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, một tràng khí lạnh thấu xương xộc đến mang theo khí giả của bá vương, chủ nhiệm lớp của Thẩm Minh Duyệt còn tưởng rằng lãnh đạo cấp trên tới thị người đàn ông chủ động vươn tay chào hỏi với chủ nhiệm, nàng mới biết được đây là phụ huynh của Thẩm Minh không được Thẩm Minh Duyệt lớn lên xinh đẹp như vậy, thì ra là gen của ba, nhưng mà hai ba con lại lớn lên không quá giống nhau, hơn nữa ba ba tuổi còn trẻ như vậy .Chỉ có phụ huynh được ngồi ở trong phòng học, tất cả học sinh đều chờ ở bên ngoài, Lục Hoài Dữ đi đến vị trí của Thẩm Minh Duyệt ngồi xuống, mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh có người nhận ra kia thấy hắn cũng rất tự Chung Lâm duỗi tay, “Giám đốc Lục.”Lục Hoài Dữ bắt tay “Đồng tổng.”Đồng Chung Lâm cười nói “Hôm nay anh đi họp phụ huynh cho con của anh à?” Đồng Chung Lâm cảm thấy kỳ quái, không nghe ai nói vị giám đốc Lục này đã kết hôn, chẳng lẽ là con riêng? Tính tính tuổi tác của hắn, là mười tám tuổi đã sinh?Không thể, giấu diếm lâu như vậy mà một chút tiếng cũng chưa lọt Hoài Dữ cũng cười, vì một câu “con của hắn”.“Không phải, tới họp giúp đứa cháu.”Đồng Chung Lâm thế mới biết chính mình hiểu lầm.“Ha ha, tôi tới họp cho con gái Đồng Đồng nhà tôi, vốn là mẹ nó tới, nhưng nókhông chịu, mẹ nó không hơn nó mấy tuổi, nó không nghĩ bị người khác nhìn thấy rồi hỏi tới hỏi lui.”Vợ đầu của Đồng Chung Lâm đã qua đời được mười năm, năm trước mới cưới người mới, Lục Hoài Dữ cũng đi tham gia hôn lễ, biết phu nhân của ông ta so với ông ta cũng còn nhỏ hơn cả 10 người hàn huyên đến khi buổi họp bắt đầu, đến lúc phát phiếu điểm của học sinh xuống, khi trong tay Lục Hoài Dữ có phiếu điểm, nhìn một lượt hắn khẽ nhíu mày ,đứa nhỏ này học các môn khoa học tự nhiên kém đến nghiêm Minh Duyệt và Đồng Đồng kéo tay nhau đứng ở hành lang, nhìn thấy người đàn ông kia cau mày, trong lòng quấn chặt, nàng cũng là nhất thời xúc động, mới gọi điện thoại mời hắn tới giúp nàng họp phụ huynh, không nghĩ tới hắn đáp ứng, sớm biết thế này nàng sẽ nỗ lực trong kì thi hơn một chút, ít nhất điểm cũng không thảm đến không nỡ nhìn như Đồng nhìn người giúp Thẩm Minh Duyệt họp phụ huynh là một người đàn ông, thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp qua ở Đồng hỏi Thẩm Minh Duyệt, “Duyệt Duyệt, người này có quan hệ gì với cậu?”Cô ấy biết ba Thẩm đã qua Minh Duyệt nghe vậy liền cứng người lại, dựa theo lời giải thích lần trước của Trần Đồng Chu nói.“Là bạn của ba mình.”Chờ chủ nhiệm lớp nói xong, có rất nhiều phụ huynh vây quanh bên cạnh thầy giáo, tỉ mỉ hỏi thái độ học và thành tích con nhà dù Lục Hoài Dữ còn trẻ tuổi nhưng hắn cũng không thấy phiền, hắn còn đi lên hỏi vài câu với chủ nhiệm lớp của cô bé về tình hình học tập, thật như chính mình là phụ huynh của cô Chung Lâm thấy cũng tự nhiên đi lên hỏi một chút, hắn đối với con gái nhà mình yêu cầu không nhiều lắm, thành tích không cần quá kém là được, quá kém cũng không quan trọng, để mẹ nó giúp nó học bổ túc, Lê Thấm đã tốt nghiệp đại học thành phố người ra khỏi phòng học liền thấy Đồng Đồng đi lên trước ôm lấy cánh tay Đồng Chu Lâm gọi một tiếng “Ba”.Đồng Chung Lâm và Đồng Đồng đi trước, “Giám đốc Lục, chúng tôi đi trước, lần sau mời anh ăn cơm.”Lục Hoài Dữ gật đầu, “Được, hẹn lần sau, Đồng tổng đi thong thả.”Đồng Đồng vẫy tay nói, “Hẹn gặp lại Duyệt Duyệt, hẹn gặp lại chú.”Thẩm Minh Duyệt nhìn một đám các bạn học sinh cùng bố mẹ đi phía trước , ngực tưng tức, hốc mắt chua giờ nàng cũng sẽ có loại hạnh phúc đơn giản này?Lục Hoài Dữ cúi đầu thoáng nhìn thấy hốc mắt cô bé phiếm hồng, trong lòng mềm mại, xoa nhẹ mái đầu đang rũ xuống của cô dàng nói “Đi thôi, chú mời em đi ăn.”Âm thanh kia tự xưng chú chọc Thẩm Minh Duyệt nín khóc mỉm ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tươi rói, hơi nghiêng đầu nghịch ngợm nói, “Cảm ơn chú.”

minh nguyệt lạc ngã hoài